Ớt hiểm - Phan Thụy Ngữ

User avatar
Tóc Tiên
Bạn thâm giao
Bạn thâm giao
Posts: 1455
Joined: Wed Feb 04, 2015 4:57 am

Ớt hiểm - Phan Thụy Ngữ

Postby Tóc Tiên » Mon Jun 08, 2015 12:22 am


Ớt hiểm





Phan Thụy Ngữ

Hắn ta xuất hiện ở dãy nhà bên kia, nơi mảnh "sân thượng" là nửa căn gác lầu 2 để trống dùng làm sân phơi. Cả mùi hắn toàn là ớt thì phải? Vì chung quanh hắn là những mẹt ớt đỏ tươi đang phơi khiến tôi ở lầu một dãy nhà bên này cũng ngửi thấy mùi cay nồng đưa xộc vào mũi. Không khéo lại viêm mất. Tôi hơi sờ sợ nhưng chẳng thấy có cách gì ngăn được cái hơi cay theo nắng, gió cứ lởn vởn ở khoảng cách giữa hai dãy nhà không xa quá 5, 6 bước chân.

Thình lình có ngọn gió từ đâu thổi thốc tới, đưa nguyên một mẹt ớt ở mép sân thượng bay xuốn ban công nhà. Tôi chạy ra, ngước trông lên thấy hắn cũng đang dòm xuống cười cười:

- Xin lỗi nha. Dọn giùm anh chút!

Nụ cười hắn nom tỉnh queo, vậy mà cũng "câu" được nụ cười tôi tự nhiên đáp lại.

Tôi mới biết Quân đây thôi nhưng đã nghe chị Nguyên, con ông bác, nói nhiều về Quân từ hồi về đây ở trọ cho tiện việc học với chị ở trường Kinh tế. Chị năm cuối còn tôi năm đầu. Nhà vắng, ban ngày chỉ có hai chị em nên chúng tôi tha hồ thoải mái.

Trưa hôm ấy Quân qua nhà chúng tôi. Chị Nguyên bảo lúc tôi đưa trả Quân mẹt ớt:

- Hồi sáng chị tưởng có trận gió nào vô duyên, đưa nguyên cái mẹt ớt này vào mặt Linh thì Quân có chuyện với chị đấy.

Quân nhìn tôi cười cười, giống hệt nụ cười lúc ban sáng:

- Em chỉ nghe người ta nói "Trận gió tình yêu tới..." chứ làm gì có trận gió nào vô duyên vậy - Quân hất đầu quay sang tôi - Phải không Linh?

Ôi! Cái miệng giỏi lái chuyện. Bộ hắn muốn "gài" tôi vào cuộc trong lúc tôi thấy vẫn cần thiết giữ một sự thăng bằng.

Quân vẫn hàng ngày phơi ớt đều đều, hết mẻ này đến mẻ khác. Mỗi mẻ ớt tươi phải được phơi già 4,5 nắng rồi đêm xay làm ớt khô mới tốt. Tôi nghe Quân bảo đầu năm bà già bắt được vài mối "xuất khẩu" theo ngã Việt kiều nên hắn phải bận rộn túi bụi. Và cái bận rộn của hắn có khi làm ảnh hưởng đến tôi vì có sáng tôi bị đánh thức dậy từ lúc 4,5 giờ sáng, hơm hơn thường lệ rất nhiều vì tiếng cối xay ớt của Quân ở sân thượng cứ rào rào vọng sang phòng ngủ một cách khó chịu. Những lúc ấy, thú thật tôi chỉ cầu có một cơn mưa đến đuổi hắn đi giùm.

Dần dần tôi còn hiểu ra sự khó chịu đang đến với tôi, ngoài tiếng cối xay ớt rào rào và mùi cay nồng cứ đưa xộc vào mũi, còn có cả ánh mắt của Quân nữa. Giác quan con gái cho tôi biết hắn đang "để ý" mình. Sau này dạnh hơn, Quân hay tìm cách gặp tôi vào những lúc chị Nguyên không có nhà, lấy cớ mượn cái này hoặc cho tôi mượn cái nọ. Có lúc vô duyên, hắn gõ cửa chỉ để "xin" tôi chút nước nóng pha cà phê. Đến mức này thì tình cảm không thể dừng lại được nữa. Một sáng thứ bảy, Quân bạo dạn bảo tôi:

- Ở Rex tối nay có chương trình ca nhạc và biểu diễn thời trang, đêm chung kết, Linh đi với anh nha?

Tôi thoáng bối rối vì lời mời mọc đầu tiên trong đời nhận được từ một tên con trai. Có thể đó sẽ là một niềm hạnh phúc cho ai hằng khát khao chờ đợi. Nhưng với tôi lúc này, khi chút bối rối thoáng qua đi thì tôi lại thấy mình thật tỉnh để chế ngự tình cảm của Quân.

Thấy tôi im lặng. Quân có vẻ sốt ruột, đứng lên ngồi xuống liên tục rồi đốt thuốc hút. Khói thuốc thơm, dường như làm cho Quân bớt lóng cóng và căng thẳng. Tôi biết hắn đang chờ tôi câu trả lời nhận đi coi biểu diễn thời trang vào tối nay.

- Linh này - Quân bất ngờ hỏi dồn tôi - Em trả lời anh đi chứ?

Thật khổ! Tôi chợt cảm thấy thất vọng thế nào trước thái độ của Quân, vì tôi luôn luôn sợ phải trả lời thẳng điều gì mà biết rõ người khác không bằng lòng. Đằng này Quân lại vội vàng và "nóng" như... ớt! Tôi cảm giác đầu lưỡi mình chưa kịp "bắt" mùi cay thì đã bị rộp vì muỗng ớt hiểm quá tay. Tôi nói, cố không làm Quân mất hy vọng:

- Anh cho Linh hẹp dịp khác đi. Hôm nay thì không được!

- Sao vậy Linh?

Quân nhìn tôi buồn buồn làm tôi hết sức bối rối. Rất may lúc ấy Quân phải về vì có một bà khách đến lấy hàng. Tôi chưa có lấy một lần kinh nghiệm trong trường hợp nào tương tự nên cứ thấy bần thần cả người suốt buổi sáng ngày hôm ấy.

Tôi không cảm thấy ghét Quân, mà chỉ thấy tình cảm của mình chưa mấy rung động. Nên hơn tuần sau, nhân dịp ngày sinh nhật tôi mở một tiệc nhỏ mời một số bạn gái chơi thân ở lớp và không quên mời cả Quân, người con trai duy nhất của buổi tiệc. Tôi cứ nghĩ thế nào Quân cũng sẽ trở thành mục tiêu thứ hai cho bọn bạn tôi "truy" tới cùng về mối quan hệ. Nhưng rồi Quân không sang! Bữa tiệc tối hốm ấy đã có vẻ hơi nhàn nhạt vì chỉ có rặt đám con gái tán gẫu với nhau. Giữa tiệc, tôi thấy có một người con gái xuất hiện ở nhà Quân rồi hai người chở nhau đi, thật tình. Thế này là thế nào? Mắt tôi cay xè như lần đầu bị ngọn gió từ sân thượng nhà hắn thổi ớt tạt vào mặt. Buồn kinh khủng!

Hắn "lặn" đâu mất tiêu luôn mấy ngày bỏ vắng chỗ sân thượng ngập nắng gió đầu năm vàng mượt và trong trẻo, không lẫn tí mùi ớt nào. Tôi cảm thấy thanh thản khi mỗi sáng mở toang cánh cửa gác để cho nắng ấm đầu ngày ùa vào phòng.

Rồi như không thể "lặn" mãi được, đến ngày thứ năm thì hắn cũng phải trồi xuất hiện để trở lại công việc phơi ớt! Và hắn muốn chứng tỏ sự có mặt của mình bằng cách: ném vụt một trái ớt đỏ chót qua cửa rớt xuống ngày bàn học của tôi. Lại một trò nghịch ngỗ ngáo. Tôi ngó ra cửa:

- Ơ...Ớt hiểm!

Nhưng tôi chỉ thấy trên cao cái lưng hắn khuất sau một chồng mẹt ớt. Hôm nay hắn phơi hàng nhiều ghê. Chắc lại trúng mối "xuất khẩu" nhân dịp đầu năm Việt kiều về ăn Tết xong sửa soạn đi.

Hắn đang lúi húi làm cái gì trên đó nên mãi lúc sau mới quay đầu nhìn đảo xuống. Thấy tôi vẫn ngồi ở bàn, hắn ngờ ngợ không biết có phải tôi gọi nên lấy tay chỉ vào ngực mình và cái đầu cứ gật gật nom tức cười:

- Mới đi đâu về vậy?

Tôi hỏi hơi nhỏ, vọng lên tới chổ sân thượng chắc chỉ còn lõm bõm nên nghe hắn trả lời đại:

- Anh vừa đi... Cầu Muối lấy hàng về cho bà già.

Tôi không nhịn được cười. Khoát tay nói lớn hơn:

- Mấy hôm này kìa. Ai hỏi anh đi chợ làm gì!

Quân cười mà mặt đỏ lên cứ như vô tình cắn phải quả ớt cay ghê lắm. Sinh nghề tử nghiệp, đôi khi cũng chỉ vì vậy!

- À, mắc về quê cùng... cô bạn.

Tôi thoáng nghĩ đến cô gái tôi hôm nào đi chơi với Quân nên buột miệng hỏi:

- Vui vẻ chứ?

Câu hỏi vớ vẩn của tôi không ngờ lại làm Quân ấp úng:

- Chuyện hơi bất ngờ Linh ạ. Vì... cô ấy là chổ quen biết cũ của gia đình.

Tôi bước ra ban công, tay cầm theo trái ớt đỏ chót ở bàn rồi chả hiểu sao lại ném trả Quân lên chỗ sân thượng. Thấy vậy Quân lượm bỏ vào mẹt rồi đứng nhìn tôi.

- Ớt... cay thế!

Quân có vẻ bối rối vì chẳng hiểu tôi muốn nói gì. Mà tôi cũng đâu có ý... hiểm gì với Quân. Tôi chỉ vở lẽ là: Không ai có thể cho cái mà mình không có, như câu ngạn ngữ nói, để thấy giữa tôi với Quân... chả là gì của nhau hết!

Tôi còn trẻ. Chỉ vừa 19 tuổi mới đây thôi. Ít nhất tôi còn bốn năm trước mắt để học nên cứ phải tự nhủ là đừng vội... nếm ớt hiểm.

Return to “Truyện ngắn”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest