Tiếng Khóc Ban Trưa - Ngô Lạp

User avatar
Tóc Tiên
Bạn thâm giao
Bạn thâm giao
Posts: 1455
Joined: Wed Feb 04, 2015 4:57 am

Tiếng Khóc Ban Trưa - Ngô Lạp

Postby Tóc Tiên » Mon Jul 06, 2015 4:45 am


Tiếng Khóc Ban Trưa



Mấy hôm nay tôi mệt lắm. Cu Bo bị lên sởi nên cứ quấy khóc cả đêm. Đi làm về chưa kịp thay quần áo là phải nhận lấy thằng bé từ tay mẹ, cho bú, dỗ dành, nói chuyện với nó. Thằng bé nín khóc tròn mắt nhìn tôi, miệng mếu máo như muốn kể lễ với mẹ một điều gì đó, đôi má của nó vẫn còn đỏ hồng vì cơn sốt chưa qua...
Tôi thấy nhức đầu một cách khủng khiếp. Cả đêm qua tôi thao thức không ngủ được. Tiếng ù ù của mấy chiếc ghe hút cát ngoài sông cứ liên tục hành hạ đôi tai tôi. Tiếng máy nổ giữa đêm khuya nghe lồng lộng như tiếng sấm, lúc nhỏ lúc to, làm cho tôi vô cùng khó chịu. Có lúc tôi phải trở dậy, lấy bông gòn nhét kín tai để mong được yên giấc, nhưng cũng chẳng có công hiệu gì, tiếng động vẫn cứ vang lên trong tai tôi, nghe rõ mồn một. Thế là tôi cứ nằm đó suốt đêm mà nghe tiếng máy nổ cho đến khi đầu xóm vang lên tiếng gà eo óc gáy.

Tôi đã quyết định là trưa nay tôi phải ngủ bù một giấc cho đến gần hai giờ chiều. Chiều nay tôi sẽ đi làm muộn, vào khoảng hai giờ rưỡi. Vì thế sau khi cho con bú, tôi tranh thủ gửi cu Bo cho mẹ giữ và vào phòng cố gắng chợp mắt một chút. Cửa phòng ngủ của tôi mở ra nhà bếp , có gió sông lùa vào rất mát mẻ.Buổi trưa im vắng, không còn nghe tiếng máy nổ của hai chiếc ghe hút cát ở ngoài sông nên tôi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ không trọn vẹn. Trong giấc mơ không đầu không đuôi lần lượt diễn ra trong tiềm thức như một khúc phim quay chậm, tôi thấy nhiều người dân trong xóm đang xúm lại bên cạnh một gốc cây bên đường, nơi có một cái Kút ( miếu thờ của người Chăm).Họ đang xôn xao bàn tán, chỉ trỏ huyên thuyên về một cái bao chỉ xanh dùng để đựng gạo trên đầu được cột túm lại bằng một sợi dây thép.

_ Có gì trong bao đó hả các ông? - Một người hỏi.

_ À, xác chết- Người kia nhanh nhẩu trả lời.

_ Xác chết của ai?- Có người lại hỏi tiếp. Rồi một người đàn bà làm ra vẻ thông thạo trả lời quả quyết, làm như bà ta đã trực tiếp chứng kiến vụ án mạng từ đầu đến cuối:

_ Xác một đứa bé trai và một bé gái.Cả hai đứa đều bị moi mất bộ đồ lòng bên trong, rồi khâu lại.

_ À, thì ra là bọn người bắt cóc trẻ em để buôn nội tạng qua Trung quốc.- Những người chung quanh gật gù như chợt hiểu ra sự việc.

Tin đồn vang ra nhanh chóng. Cả xóm biết tin cùng nhau lũ lượt kéo ra xem. Người ta đứng chật cả một con đường. Nhiều người móc điện thoại ra gọi cho người thân tíu tít. – " Chị Hai ơi, chị coi lại mấy đứa nhỏ có ở nhà không? Coi chừng tụi nhỏ đi ra đường! Ở đây có vụ bắt cóc trẻ em mổ bụng, ghê rợn lắm" hoặc: " Bà nó ơi, bà coi thử thằng Tèo, con Tí có nhà không? Cấm đừng cho tụi nó ra ngoài đường chơi, coi chừng tụi bắt cóc..." -Những người ở xa nghe tin cũng ùn ùn bắt xe ôm đến nơi, dáo dát nhìn quanh tìm kiếm.Có một chị đàn bà từ trong xóm chạy vội ra, khóc bù lu bù loa: " Hai đứa con tôi nó đi đâu không biết từ sáng sớm đến giờ.Ông bà làm ơn coi dùm tôi trong bao có cái gì, mau mau giùm tôi với, ôi con ơi là con ơi..." Mọi con mắt đổ dồn về phía bà ta, rồi lại chăm chăm dõi về phía người đàn ông mặc quân phục, có vẻ là một người trong xã đội, đang từ từ tháo sợi dây thép buộc túm miệng bao. Mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc trong không khí làm cho anh ta nhăn mặt lại. Rồi nỗi háo hức của mọi người càng tăng lên khi người đàn ông giơ cao chiếc bao lên và trút mạnh xuống. Đám đông cùng nhau la lên một tiếng " Ồ" khiếp sợ rồi lại la tiếp một tiếng " À!". Tiếng la sau được tiếp theo bằng một tiếng thở dài, vừa như nuối tiếc, vừa như bực bội. Nuối tiếc vì sự hiếu kỳ của mình đã không được thỏa mãn và bực bội vì mình vừa bị đánh lừa, vì cái thứ vừa rơi ra từ chiếc bao chỉ xanh chẳng qua chỉ là xác chết của một con dê đực...

Hình ảnh đám đông tụ tập chật cứng hai bên đường, tiếng ồn ào bàn tán từ từ trôi xa trong tiềm thức của tôi thì một lần nữa đôi tai tôi lại cảm thấy nhức nhối. Một thứ âm thanh kỳ lạ khác lại vang lên lồng lộng trong đầu tôi, giữa buổi trưa hè nóng nực. Tôi chợt thấy mình đang nằm im, đầu óc cố gắng tập trung phân tích tiếng động đó. Đó là tiếng gì nhỉ? À, thì ra đó là tiếng khóc. Tình thương con của người mẹ trỗi dậy trong tôi. Chắc thằng cu Bo của mình đang khóc đòi mẹ chăng?- Tôi tự hỏi và muốn ngồi nhỏm dậy để chạy vào phòng đứa bé đang nằm với bà ngoại, nhưng tôi không dậy nổi. Tay chân tôi như rã rời, dính chặt vào giường. Tôi muốn kêu mẹ tôi: " Mẹ ơi, cu Bo nó khóc!" nhưng vô vọng.

Rồi tôi chợt thấy có điều gì không ổn. Rõ ràng đây không phải là tiếng khóc của cu Bo. Tiếng khóc này là của một đứa trẻ lớn hơn nhiều, vả lại, tiếng khóc đang phát ra từ nhà bếp.Tiếng khóc nghe sao mà nức nở, thê lương, nó cứ ngằn ngặt như ẩn chứa một nổi oan ức nào đó không thể giải bày. Tiếng khóc như một lời van xin đầy tha thiết, một tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng. Tôi không biết mình đang mê hay tỉnh, nhưng tôi thấy mình đang lần mò dò theo tiếng khóc để đi ra đàng sau bếp. Rồi tôi thấy một đứa bé đang đứng khóc nức nở bên góc bếp, dù tôi đã cố gắng hết sức để nhìn rõ mặt đứa bé nhưng gương mặt của nó vẫn cứ nhòe đi như bị che phủ bởi một bức màn sương. Nhìn sau lưng thằng bé, tôi có một cảm giác thật quen thuộc.Hình như là tôi đã gặp nó ở đâu rồi, và có thể tôi đã biết về nó rất rõ, nhưng tạm thời tôi chưa thể nhớ ra. Đứa bé như nhận ra tôi, nó khóc mỗi lúc một lớn.Tôi thấy mình bức rức khó chịu như muốn thét lên. Mình có điên không? – Tôi tự hỏi và bàng hoàng tỉnh giấc. Trong ánh nắng chiều vàng vọt, tôi vẫn còn nghe rành rành một tiếng khóc, tiếng khóc nức nở, ngằn ngặt đang từ từ nhỏ dần, nhỏ dần rồi hòa tan vào tiếng gió.

******
Tôi nghĩ là mình đã mắc bệnh thần kinh, hay ít ra thì tôi cũng đang sắp sửa mắc chứng bệnh này.

Suốt đêm, hai chiếc ghe hút cát cứ làm việc hết công suất. Tiếng máy hút cát cứ nổ ầm ầm vang dội cả một khúc sông. Cả cái xóm nhỏ bên sông này hình như đều mất ngủ. Tôi thấy có vài nhà bật đèn sáng trong đêm. Có tiếng chửi thề thật tục.Và có ai đó ném một thứ gì đó vào gốc cây sung bên bờ sông tạo nên một âm thanh rổn rảng đầy bực dọc.

Buổi sáng, những gia đình sống cạnh bờ sông bắt đầu bày tỏ thái độ của mình đối với sự quấy rối của hai chiếc ghe hút cát. Họ kéo tới trụ sở ủy ban nhân dân Xã để đưa ra khiếu nại của mình :

_ Chúng tôi là dân lao động làm ăn cả ngày, tối về cần được nghỉ ngơi. Mấy chiếc ghe hút cát cứ làm ầm ầm cả đêm thì làm sao chúng tôi ngủ nghê cho được. Đề nghị mấy ông làm việc với chủ ghe, yêu cầu họ hoạt động ban ngày, còn ban đêm thì nghỉ để bà con lao động được yên giấc.- Một người đưa ra đề nghị với vẻ bức xúc.

_ Hơn nữa, đề nghị các ông kiểm tra xem chủ ghe có giấy phép khai thác cát hay không, hút đêm kiểu này, tôi nghi là khai thác cát lậu thôi...

Nhận được những lời hứa hẹn rất mơ hồ của ông cán bộ xã, những người dân sống ven sông lại lục tục kéo về trong tâm trạng không thỏa mãn. Ai cũng biết chủ của hai chiếc ghe khai thác cát chẳng ai xa lạ, chính là mụ Năm Béo ở xóm chợ cồn, và cũng chẳng ai lấy làm lạ khi hôm sau mụ Năm Béo đứng ngay giữa chợ vỗ mông bôm bốp mà chửi những " thằng nào, con nào dám cản trở công việc làm ăn ...chính đáng của bà". Còn lời hứa của ông cán bộ xã thì cứ như là gió thoảng mây trôi...

Hai đêm liền, tôi lại cảm thấy nhức đầu như búa bổ. Hai chiếc ghe hút cát như trêu tức người dân xóm bờ sông, chúng tiến dần đến sát bờ , tiếng máy nổ gầm rú như tiếng cười của quỷ. Thậm chí ngay tại khúc sông cạn, là nơi người dân xóm bờ sông thường lội qua chợ cồn mỗi khi nước rút, chúng cũng không tha. Nhiều chổ trước đây cạn sệch bây giờ bỗng trở nên sâu hoắm.

Buổi trưa đối với tôi bây giờ lại càng đáng sợ hơn. Hai ngày liền, thằng bé kỳ lạ kia lại đến khóc trong nhà bếp. Nó khóc thật khủng khiếp, tiếng khóc của nó nghe càng lúc càng thê thảm. Cứ nghe tiếng nó khóc thì tôi lại lên cơn sốt, mồ hôi của tôi toát ra trong khi thân thể của tôi thì nóng bừng bừng . Tôi muốn hét lên kêu nó im ngay, nhưng trong thâm tâm thì tôi lại rất muốn nhẹ nhàng an ủi nó.Thật ra thì tôi sợ lắm. Tôi hoang mang nhận thấy mình như đang đứng trước một thảm họa không thể nào lẫn tránh. Tôi liếc nhìn thằng bé, cố gắng nhìn rõ mặt nó qua làn sương mờ mịt, nhưng không thể thấy được gì, chỉ cảm thấy nhìn sau lưng nó thì nó thật là quen thuộc. Rồi đầu tôi lại nhức như búa bổ đến nổi tôi phải hét lên, và thằng bé biến mất chỉ còn lại tiếng khóc rì rào như tiếng gió...

********

Trưa hôm đó, không hiểu sao trong giấc ngủ chập chờn tôi lại không mơ thấy thằng bé đứng khóc trong nhà bếp nữa. Cái giọng khóc ngằn ngặt đầy thương tâm của nó đột nhiên mất đi sau khi liên tục ám ảnh tôi suốt một tuần lễ làm cho tôi thấy mình hụt hẫng. Tự nhiên tôi lại nãy ra ý nghĩ là mình muốn nghe lại tiếng khóc đó, thật kỳ lạ ! Sao tôi thấy thằng bé tự nhiên bỗng trở nên thân thuộc với tôi đến như vậy. Trong mơ, tôi thấy mình mơ hồ gọi tên nó nhiều lần, nhưng đến khi giật mình tỉnh giấc thì tôi lại không thể nhớ thằng bé đó tên là gì. Và từ trong tiềm thức, tôi mơ màng cảm thấy như có điều gì khủng khiếp đã xảy ra cùng đứa bé.Rõ ràng khi nãy đã có lúc đứa bé gọi to tên tôi, rất to như là một sự thật...

Chồng tôi đột ngột ở thành phố trở về vào lúc xế chiều , vội vả đến nỗi không kịp giải thích gì với tôi. Chỉ kịp mở tủ lấy một chiếc chăn còn mới, vài mét dây dù, đèn pin và một ít vật dụng cá nhân, rồi anh vội vã qua nhà bà chị ruột ở đoạn cuối con sông ngó qua chợ cồn.

Bà chị của anh cảnh nhà đơn chiếc, nhà chỉ có hai mẹ con sống thui thủi trong một căn nhà nhỏ.Chồng của chị không may mất sớm trong một chuyến đi rừng. Hàng ngày chị gánh hàng sang bán ở chợ cồn.Hàng chị bán là những thứ rau dưa bầu bí mà chị trồng ở vườn nhà. Thu nhập ít ỏi chỉ đủ cho hai mẹ con tạm sống một cuộc sống thật là đạm bạc.

Niềm hạnh phúc và cũng là niềm hy vọng của chị là thằng Kiên, đứa con thương yêu duy nhất của chị. Cả xóm ven sông và xóm chợ cồn ai cũng khen thằng Kiên là một đứa con hiếu thảo. Ở trường Kiên luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi nhiều năm liền và trong năm lớp chín này Kiên lại đoạt liền hai giải nhất của Tỉnh về cả hai môn toán và văn. Biết mẹ vất vả, em luôn tìm cách để giúp đỡ việc nhà cho mẹ.Mỗi buổi trưa sau khi tan học, Kiên lội sông qua chợ tìm mẹ để lấy thức ăn đem về nấu nướng, rồi chờ đến xế trưa để đón mẹ về cùng ăn cơm. Ai đã có dịp trông thấy hai mẹ con nói chuyện ríu rít với nhau trong bữa cơm mà không cảm động đến sa nước mắt. Chồng tôi rất thương yêu chị và cháu Kiên. Mỗi lần về nhà sau những chuyến công tác, anh thường mua quà về cho chị và cháu. Anh cũng rất tự hào có một đứa cháu thông minh và giỏi giắn.

*******

Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu...

Tôi đã hiểu ra mọi sự khi đứng trước thi hài của bé Kiên, nằm im lìm dưới cái chăn màu xanh nhạt, lạnh lùng và trơ trọi đến nao lòng. Bé Kiên chết vì sụp hầm cát khi lội qua sông để đến với mẹ. Chính hai chiếc ghe của mụ Năm Béo là thủ phạm gây ra cái chết của bé Kiên.

Tôi như đổ sụp xuống trước sự lo lắng của mọi người chung quanh. Tôi quỳ bên thi hài bé, lẩm bẩm như đang nói chuyện với một linh hồn nhỏ bé và cô độc. Tôi nói khe khẻ nhưng thật rõ ràng, vì tôi thấy chồng tôi cứ trố mắt nhìn tôi đầy lo lắng, dường như anh ấy nghĩ tôi đang mất trí thì phải:

" Mợ xin lỗi cháu vô cùng, Kiên ạ. Lẽ ra mợ phải biết là cháu cô đơn và sợ hải đến chừng nào. Cháu đã cần đến sự giúp đỡ của mợ, cháu đã van xin mợ, nhưng mợ đã làm được gì cho cháu, hả Kiên?

Cơn nhức đầu của tôi bỗng dưng lại ập tới. Tôi ôm đầu lảo đảo, lả người đi trong vòng tay của chồng tôi. Liệu có linh hồn hay không , tôi cũng không biết chắc, nhưng tôi chắc chắn là trước khi chết, bé Kiên cần đến sự giúp đỡ của tôi vô cùng...Quanh tôi, những tàu lá chuối cứ cạ vào nhau tạo thành những âm thanh đầy ghê rợn trên đường về nhà, và tôi thì cứ mơ hồ dựa vào chồng tôi mà bước.Trong tai tôi lúc đó bỗng nhiên lại vang lên tiếng máy nổ của hai chiếc ghe hút cát, nghe ầm ầm như tiếng sấm động giữa không trung.../.


Ngô Lạp

Return to “Truyện ngắn”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest