Căn nguyên
Nước từ khe đá chảy ra
Suối, sông tới biển phải qua thác ghềnh
Thuyền đời một kiếp lênh đênh
Cuốn theo số phận dập dềnh nổi trôi
Ngỡ ngàng chi nữa tôi ơi!
Bình tâm trở ngược về nơi cội nguồn
Tự nhiên chẳng có nỗi buồn
Tâm tư xao xuyến cũng hồn nảy sinh
Hết đêm dài, tới bình minh
Khởi bao giông tố bởi tình gió-mây
Lá vàng nếu chẳng rụng bay
Mầm xanh đâu trổ, đời cây lụi tàn
Có niềm vui, có bẽ bàng
Vượt qua vất vả an nhàn tấm thân
Đường đi để lại dấu chân
Nợ vay, vay trả thế nhân đời sầu
Làm sao trở ngược từ đầu?
Khi chân lỡ bước bên cầu thời gian!
Cuộc đời vẫn thế phù vân
Tội cho vầng trán nếp nhăn giãi bày
Trăm năm giấc mộng vơi đầy
Nụ hoa hương sắc có ngày tàn phai
Kiếp thuyền đành phải ra khơi
Đã làm con sóng, suốt đời phiêu du
Chuyến hành trình tới thiên thu
Nguồn cơn vạn sự khởi từ căn nguyên
Vi Thông